Đề Xuất 6/2023 # Mạn Đàm Về Sự Thú Vị Của Hội Họa Tả Thực # Top 9 Like | Techcombanktower.com

Đề Xuất 6/2023 # Mạn Đàm Về Sự Thú Vị Của Hội Họa Tả Thực # Top 9 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Mạn Đàm Về Sự Thú Vị Của Hội Họa Tả Thực mới nhất trên website Techcombanktower.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Một trong những khởi nguồn nghệ thuật của nhân loại là từ việc mô phỏng theo tự nhiên mà bắt đầu. Ví dụ như, hội họa là mô phỏng theo ngoại hình của tự nhiên, hí kịch là mô phỏng theo tình cảm và hành vi của một nhân vật. Bản thân việc mô phỏng, bắt chước đã là một điều rất thú vị, từ quá trình mô phỏng đến khi có kết quả mô phỏng, bất luận giống hay không, người ta đều có thể trong thật thật giả giả mà so sánh, mà phỏng đoán, mà phát huy. Lấy kỹ xảo mà nói, mô phỏng càng giống, độ khó càng cao; nếu như đạt đến tình trạng thật giả lẫn lộn, thì không chỉ là thú vị, mà còn càng khiến người ta phải thán phục bản lĩnh này.

Sự đặc sắc lớn nhất của mỹ thuật Tây phương là ở chỗ có thể tái hiện rất thật hình thể của tự nhiên, mà loại hình tả thực rất thật này đã có lịch sử từ rất lâu. Trong các nền văn minh thượng cổ như Ai Cập (hình 1), Tây Á (hình 2), Hy Lạp (hình 3)… số lượng những tác phẩm được tán tụng rất sống động cũng không phải ít, đặc biệt là những pho tượng động vật và nhân vật nào đó luôn luôn đạt tỉ lệ chuẩn xác cao và tạo hình sinh động.

Về phương diện hội họa, từ những bức bích họa (vẽ trên tường), mộc bản họa (vẽ trên gỗ) và hoa văn màu trên đồ gốm cổ đại được lưu tồn đến nay cho thấy, kỹ xảo và phương pháp đa phần thuộc về miêu tả tuyến tính và tô phẳng màu sắc, so với tả thực theo thị giác chân chính vẫn còn cách một đoạn. Thế nhưng, một số câu chuyện cổ Hy Lạp vẫn còn lưu truyền cho đến ngày nay, lại tựa hồ như có thể chứng minh rằng những họa sĩ thời bấy giờ vẫn có sẵn năng lực tả thực “lấy giả tráo thật”.

Hai vị họa sĩ nổi danh người Hy Lạp là Zeuxis và Parrhasius, có một lần công khai thi đấu với nhau. Hai người họ mỗi người trưng ra kiệt tác dày công sáng tạo của mình. Hình ảnh trái cây được mô tả trên tranh của Zeuxis trông vô cùng sống động, đến nỗi có một con chim ở chóp tường bất ngờ bay xuống muốn mổ vào chùm nho trong bức tranh.

Trong tiếng ca ngợi khắp nơi, Zeuxis đắc ý nói với đối thủ của mình: “Giờ thì, xin mời Parrhasius hãy mở màn che trên bức tranh ra, để mọi người có thể xem tác phẩm của ông nào!”. Lời vừa mới dứt, Zeuxis phát hiện mình đã phạm sai lầm, vốn dĩ tranh của Parrhasius không có tấm màn che nào hết, mà màn vải đó chính là tranh được vẽ ra. Lúc đó, Zeuxis không thể không cúi đầu nhận thua; bởi vì tranh của ông chỉ lừa được mắt chim, nhưng tranh của Parrhasius lại lừa được chính Zeuxis, con mắt của một họa sĩ.

Lại có một truyền thuyết khác kể rằng, họa sĩ yêu thích nhất của Alexander đại đế là Apelles, khi đang trên biển gặp phải bão táp nên mắc nạn đến vương quốc của người Ai Cập Ptolemy. Đối thủ của ông mua chuộc được thằng hề của quốc vương Ptolemy I, đã lừa gạt Apelles, nói là quốc vương mời ông tham gia yến tiệc. Apelles tin là thật nên liền vào cung. Việc ông tự tiện xông vào cung khiến quốc vương Ptolemy tức giận liền cho người bắt Apelles. Ông la lên kêu oan, quốc vương muốn ông phải chứng minh sự trong sạch của mình. Kết quả Apelles thuận tay nhặt mảnh than đá bên cạnh lò rèn, rất nhanh vẽ lên tường tướng mạo thằng hề đã lừa ông vào cung dự tiệc. Quốc vương liếc nhìn liền nhận ra chính là tên hề của mình, liền tha cho Apelles. Chuyện này cũng cho thấy rõ Apelles vốn có năng lực quan sát và ghi nhớ mẫn cảm, có thể nắm bắt đặc thù nhân vật nhanh chóng, vì thế mới có thể cứu được tính mạng của mình.

Bức bích họa gạch men trứ danh “Alexander Đại đế cùng Darius vua Ba Tư đại chiến” (hình 4) được khai quật tại Pompeii, nghe nói là phỏng theo tác phẩm của Apelles. Bức bích họa khí thế hồng đại, nhân vật đông đảo nhưng trong loạn có trật tự. Trong giao chiến, tầng thứ giữa người ngựa được phân rõ ràng, sắc thái phong phú, hơn nữa ánh sáng và hiệu quả lập thể rất tự nhiên tô đậm được khí thế khẩn trương của chiến tranh.

Bên trái, Alexander Đại đế vững vàng tiến công; còn Darius thần sắc kinh hoàng trên chiến xa giơ cánh tay lên, xe ngựa của ông ta đã quay đầu, phía trước kỵ binh cũng đang cực lực khống chế lũ ngựa đang kinh sợ, hiển nhiên là đại quân Ba Tư đã bại trận. Binh mã hai bên giao tranh phảng phất có thể nghe thấy tiếng chém giết, làm cho người ta có cảm giác chân thật như chính mình trong đó. Nếu như bản phóng tác bằng gạch men đã như thế, vậy cũng có thể nghĩ ra được trình độ siêu thường trong nguyên tác của Apelles rồi.

Chỉ tiếc là, sự hưng suy của nghệ thuật nhân loại cũng không thoát khỏi được quy luật “thành, trụ, hoại, diệt” trong tiến trình lịch sử. Sự huy hoàng của nghệ thuật thượng cổ cùng với sự suy vong của đế quốc La Mã kết thúc, biến mất hằng suốt mấy thế kỷ. Dân tộc châu Âu không thể không một lần nữa lục lọi trong đám phế tích văn hóa, đến thời kỳ Văn hóa Phục hưng đã tiến đến đỉnh cao một lần nữa. Lúc bấy giờ, các nhà nghệ thuật từ những văn vật cổ đại khai quật được đã tìm ra tham chiếu của nghệ thuật hoàn mỹ, mới có thể rất nhanh thành thục trở lại.

Những nhà nghệ thuật thời Văn hoá Phục hưng mong muốn trùng tu được mỹ học của Hy Lạp cổ đại. Trên thực tế, về kỹ thuật tả thực trong hội họa, họ đã trở nên siêu việt hơn cả người xưa. Không chỉ ngoại hình vật thể ưu mỹ, chuẩn xác, độ sáng tối, vận dụng sắc thái thành thục, sau đó còn kiến tạo ra cảm giác lập thể, lượng cảm và chất cảm, đều đạt đến độ chân thật và tự nhiên trước nay chưa từng có. Đặc biệt là khả năng vận dụng phương pháp thấu thị, không chỉ nắm giữ chính xác ngoại hình vật thể ở nhiều góc độ khác nhau, mà còn có thể từ trên mặt bằng chế tác ra được cảm giác chiều sâu không gian ba chiều.

Bức bích họa ‘Tam vị nhất thể’ của Masaccio năm 1427 tại giáo đường Thánh Maria Novella, Florence (Hình 5) thường được xem là kiểu mẫu thành công sớm nhất của hội họa khi vận dụng phương pháp thấu thị. Họa sĩ lấy thị điểm người xem làm chuẩn, kéo ra đường nét theo tỉ lệ vẽ xuất ra không gian giả tưởng với khoảng cách chiều sâu khác nhau. “Bữa tối cuối cùng” của Leonardo da Vinci (Hình 6) cũng dùng phương pháp thấu thị kết hợp với kết cấu kiến trúc, với ý đồ từ trên vách tường có thể tạo ra được ảo giác Chúa Jesus và các môn đồ đang ở ngay đó tiến hành tiệc thánh.

Hội họa trong thời kỳ Văn hóa Phục hưng, kỹ thuật tả thực thường kết hợp với kiến trúc và điêu khắc, tạo ra rất nhiều hiệu quả thị giác thật giả khó mà phân biệt được, có tác dụng khác nhau, thú vị khác nhau. Có bức rực rỡ tráng lệ có tính trang trí, có bức ẩn giấu sự khôi hài, càng nhiều bức biểu hiện thần tích để khích lệ tín đồ. Người Pháp gọi kỹ pháp lấy giả tráo thật này là “trompe- I’ oeil”, ý nghĩa là “lừa gạt con mắt”.

Ví dụ như tác phẩm “Đại sảnh Sáng tối” (7) (8) (9) trong viện bảo tàng Vatican, cả trên mặt bức tường phương thức phác họa kiểu cột, hốc tường và pho tượng Hy Lạp, cửa ra vào và cửa sổ chân thực kết hợp không chê vào đâu được, dường như trong đại sảnh lớn thật sự tràn ngập những pho tượng và trang trí tường này. Trong nhà thờ Sacellum Sixtinum, bức bích họa “Sáng thế kỷ” trên đỉnh vòm của Michelangelo cũng là lấy kết cấu dầm và cột giả tưởng mà phân cách hình vẽ (Hình 10), cũng tại giao giới vẽ nên tạo hình nhân vật giống như điêu khắc; kể từ đó kiến trúc, điêu khắc, hội họa từ trong thật thật giả giả mà nhìn ra được một khối kết hợp với nhau.

Hình 7, 8, 9: “Đại sảnh sáng tối” trong viện bảo tàng Vatican (Ảnh do tác giả cung cấp)

Do sự thú vị của “lấy giả tráo thật”, các nhà nghệ thuật cũng vui với việc dùng nó làm những trò đùa nho nhỏ. Andrea Mantegna (1431 – 1506) đã sáng tạo ra cả một bức tranh tường ngăn cho hôn lễ đường của công tước Nhà Gonzaga, xứ Mantova. Tứ phía bức tường lấy hình thức cả hành lang vòng cung đẩy lên, vẽ nên tràng cảnh sinh hoạt của tất cả thành viên của gia tộc trước phong cảnh tự nhiên, đặc biệt thú vị là sân vườn hình tròn mở rộng đối với thiên không được vẽ trên trần nhà (hình 11).

Chung quanh sân vườn có một vòng rào chắn khắc đá, chỉ thấy dưới trời xanh mây trắng, rất nhiều tiểu thiên sứ tinh nghịch và phụ nữ với khuôn mặt mỉm cười đang nhoài người qua rào chắn, chỉ chỉ trỏ trỏ, thò đầu ngó ra nhìn “phòng vợ chồng” bên dưới, trong đó có 2 tiểu thiên sứ, đầu còn kẹt lại trong hốc tròn của rào chắn, làm ra biểu hiện khóc thương khó chịu. Người họa sĩ đã biểu đạt ra được sự hài hước ẩn giấu trong bức bích họa vẽ bầu trời, và tứ phía bức tranh vẽ vẻ mặt nghiêm túc trang trọng của Nhà Gonzaga, hình thành nên một sự đối lập thú vị.

Từ thời Văn hoá Phục hưng trở về sau, rất nhiều mái vòm giáo đường đều thích dùng góc ngắm chiều cao vẽ nên sự hiển hiện của Thần và Thiên quốc huy hoàng, khiến cho người xem ngẩng đầu thật sự có thể cảm nhận được sự trang nghiêm thù thắng của thế giới thiên quốc.

Bức “Thánh mẫu thăng thiên” (hình 12) của Corregio vẽ ở mái vòm giáo đường Parma, Thánh mẫu đang hướng lên thiên không vô cùng xa xôi bay đi, chúng Thần tầng tầng thiên thể đều vui mừng chúc tụng. Cảnh tượng vừa tráng lệ vừa sống động này có thể nói là siêu xuất khỏi trải nghiệm thị giác của nhân loại. Trên thực tế, nghệ thuật gia nắm giữ kỹ thuật tả thực, thật giống Chúa giáng thế trong thế giới hội họa, có thể tùy tâm sở dục mà sáng tạo nên những cảnh tượng giả tưởng, trong hiện thực không thấy được, “lừa gạt” hay “thuyết phục” con mắt người xem, chẳng khác nào lấy kỹ thuật tả thực siêu việt khỏi cả bản thân tả thực.

Đến thời đại Baroque, Rococo, trần nhà của rất nhiều cung đình và giáo đường cũng đã lấy thần thoại, thế giới thiên quốc làm đề tài. Bởi vì đương thời cảnh tượng phong cách hoa lệ, kỹ thuật “đánh lừa con mắt” càng thêm phiền phức và cường điệu hóa. Có những bức bích họa mái vòm giáo đường quả thực làm cho người ta hoa mắt, cơ hồ không cách nào phân biệt được giới hạn thật và giả. Năm 1685, họa sĩ Andrea Pozzo hội giáo hữu Jesus trong điện giáo đường Thánh Ignatius ở La Mã có vẽ một bức bích họa mái vòm đồ sộ (hình 13), miêu tả Thánh Ignatius trên Thiên quốc nhận được sự chào đón của Thánh mẫu, Chúa Jesus, và các vị thần đại biểu cho 4 bể xoay quanh bên cạnh.

Yêu cầu lúc này đối với họa sĩ, không chỉ là năng lực tả thực, mà còn phải có khả năng tính toán tinh chuẩn, khéo léo và sức tưởng tượng. Từ một phương diện khác mà nói, nếu như không có Tín Ngưỡng và lòng ngợi ca Thần, cũng khó có thể cấu tứ ra được những cảnh tượng tráng lệ huy hoàng như thế.

Sau khi thế kỷ 20 tiến nhập vào chủ nghĩa hiện đại, kỹ pháp tả thực của hội họa thường bị cho là lạc hậu, lỗi thời. Chỉ có một số họa sĩ theo chủ nghĩa siêu hiện thực còn lợi dụng kỹ xảo tả thực để biểu hiện sự suy nghĩ khác biệt kỳ dị của họ, nhưng lại tôn sùng tân kỳ, quái đản, vớ vẩn. Còn “siêu tả thực” hay “tả thực chụp ảnh” sau những năm 60 đã lợi dụng khoa học kỹ thuật, có thể phục chế ra những hình tượng giống như đúc hồ như nguyên gốc, thế nhưng, sự thú vị của nó lại cực khác với mô phỏng tự nhiên truyền thống. Loại tả thực này phần nhiều ở việc phơi bày trần trụi một mặt bệnh trạng của xã hội hiện đại: sự xa cách giữa người với người, sự hư vô của cuộc đời… có khi không tránh được sa vào chán chường hay thấp hèn.

Người xưa trong khi theo đuổi tả thực, điều nội tâm tôn sùng vẫn là thiện và mỹ, biểu hiện sự tôn nghiêm của nhân tính, sự đối lập của thiện ác, cho đến sự huy hoàng của thiên quốc và thần thánh (hình 14)… Người xem khi thưởng thức có thể sinh lòng hướng đến và cảm động, đây là sự thăng hoa mà nghệ thuật mang đến cho con người; còn tả thực hiện đại phơi bày bệnh thái cũng làm người ta ấn tượng sâu sắc, nhưng cảm thụ được lại là sự sầu não, tiêu cực.

Ngược lại, có rất nhiều nghệ thuật đường phố lại tiếp tục sử dụng kỹ pháp “lừa gạt con mắt” truyền thống, dùng hình ảnh tả thực kết hợp với cảnh quan và địa hình xung quanh để tạo ra hiệu quả lấy giả tráo thật (hình 15). Người xem một khi phát hiện mắt mình “bị lừa rồi”, phản ứng không phải là tức giận, mà là ngạc nhiên mừng rỡ, bội phục cho đến cảm giác thú vị. Sự thú vị này, kỹ thuật chụp ảnh không cách nào thay thế được, bởi vì điều người ta vẽ ra được, là có “nhân tính”, có “kỹ xảo”, có “trí huệ”, có “dí dỏm”. Từ đó mà thấy, kỹ pháp tả thực lấy giả tráo thật là mãi mãi khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa thán phục, kỹ thuật hội họa tả thực cũng mãi mãi không thể bị đào thải. Quy luật vũ trụ “vật cực tất phản”, “thành trụ hoại diệt” mà chúng ta đã nói qua trước, trong bối cảnh hôm nay khi nghệ thuật hiện đại đã đi đến cực đoan, sự quay trở lại của tả thực trong hội họa là một xu thế tương lai có thể đoán được.

Điều chúng ta vừa mới đàm luận vẫn còn là hiệu quả có thể đạt được của kỹ pháp tả thực ở giới hạn thấp nhất, nếu như những người họa sĩ có thể làm tốt nó biểu hiện được nội hàm càng sâu sắc cao thượng hơn, giá trị như vậy của nó càng không chỉ có vậy. Nói cách khác, bản thân kỹ xảo tả thực không phải là mục đích của tả thực, mà là công cụ.

Đối với một nghệ thuật gia đã nắm bắt được kỹ thuật này mà nói, vấn đề khó nhất chính là: “Dùng kỹ thuật để biểu đạt điều gì?”, và một nghệ thuật gia đối với sự thấu hiệu và suy nghĩ về sự vật, thái độ nhân sinh, trí tuệ phẩm cách của ông, sẽ quyết định được mình “muốn biểu đạt điều gì?”; lối sáng tác và nội hàm biểu hiện của tác phẩm là thể hiện cảnh giới của nghệ thuật gia.

Vì thế, kỹ pháp tả thực rất thật cũng không đi đến đáy như rất nhiều người sáng tác hiện đại; trái lại, nó là con đường thênh thang quang minh không có điểm dừng, còn đang chờ đợi những nhà nghệ thuật ghi khắc trong tim, có tầm mắt, có hàm dưỡng tiếp tục phát huy.

Tác giả: Chu Yixiu Mai Mai, dịch từ secretchina

40 Sự Thật Thú Vị Về Tàu Titanic

2. Con tàu tiêu thụ 600 tấn than mỗi ngày do một đội gồm 176 người đàn ông dùng xẻng xúc than bỏ vào lò. Gần 100 tấn xỉ than được thải ra biển mỗi ngày.

3. Nội thất của tàu được lấy cảm hứng từng khách sạn Ritz ở London. Trang thiết bị trên tàu gồm có phòng tập gym, bể bơi, phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ, cũi cho thú cưng và sân quần vợt. Thậm chí còn có riêng cả một tòa soạn báo trên tàu, tờ Atlantic Daily Bulletin.

4. Có 20.000 chai bia, 1.500 chai rượu, 8.000 điếu xì gà trên tàu – tất cả để phục vụ các hành khách hạng khoang hạng nhất.

6. Cầu thang của khách sạn White Swan ở Alnwick có những lan can giống Grand Staircase của tàu Olympic, con tàu chị em của Titanic. Những cầu thang này gần như giống hệt nhau.

7. Chỉ có 16 xuồng cứu sinh bằng gỗ và 4 tàu có thể gấp lại được được mang ra sử dụng, đủ để chứa 1.178 người, chỉ 1/3 tổng số sức chứa của Titanic, nhưng đã nhiều hơn theo yêu cầu về mặt pháp lý ở thời điểm đó.

8. Có 246 người bị thương và 2 trường hợp tử vong trong vòng 26 tháng xây dựng tàu tại Belfast.

9. 20 con ngựa được sử dụng để làm neo chính cho tàu.

10. 100.000 người đã có mặt để dự lễ ra mắt con tàu ngày 31/5/1911.

11. 22 tấn xà phòng và mỡ động vật (từ bò hoặc cừu) được bôi trên đường trượt để hỗ trợ con tàu khi đi qua sông Lagan.

12. Con tàu đã dừng tại 2 địa điểm sau khi rời Southampton: ở Cherbourg miền nam nước Pháp và Cobh (sau này đổi tên thành Queenstown) ở Ireland.

13. Trong số 885 thủy thủ trên tàu, chỉ có 23 người là nữ. 699 người lên tàu tại Southampton và 4 trong số 10 người là người bản địa của thị trấn.

14. Bữa ăn tối cuối cùng phục vụ cho các hành khách hạng nhất gồm 11 món ăn.

15. Hành khách hạng nhất được chọn trong danh sách 352 bài hát để thưởng thức và các nhạc sĩ trên tàu biết tất cả các bài hát đó.

16. John Jacob Astor IV là hành khách giàu nhất trên tàu. Ông có tài sản trị giá khoảng 85 triệu USD (khoảng 2 tỷ USD ngày nay) và đã chìm cùng con tàu. Một truyền thuyết được lưu lại cho biết sau khi tàu va phải băng, ông này đã châm biếm người phục vụ: “Tôi đã yêu cầu băng, nhưng điều này thật vô lý”.

17. Một nạn nhân đáng chú ý là Benjamin Guggenheim, một doanh nhân người Mỹ. Nhận ra con tàu đang bị chìm, ông cùng người hầu của mình, Victor Giglio đã trở nên nổi tiếng khi đi thay lễ phục và nói rằng: “Chúng tôi đã mặc những bộ đồ đẹp nhất và chuẩn bị chìm xuống như những quý ông”. Cuối cùng người ta phát hiện ra họ ngồi trên ghế uống rượu và hút xì gà.

18. Noel Leslie, bá tước của Rothes cũng có mặt trên tàu nhưng đã sống sót. Cô từng được nhắc đến trong một tập của phim Downton Abbey. “Thật khủng khiếp, anh nghĩ Lucy Rothes sẽ vui mừng thế nào trước cảnh tượng này”, đó là nhận xét của bá tước Grantham (nhân vật trong phim) khi cô nghe về thiên tai.

19. 2 trong số 9 con chó trên tàu được cứu sống, 1 con Pomeranian và 1 con Pekinese.

20. Nhiều người mua vé cho chuyến hành trình nhưng đã không lên tàu. Trong đó có Milton S.Hershey, người sáng lập công ty socola, Guglielmo Marconi và Alfred Gwynne Vanderbilt, người đã chết trên tàu RMS Lusitania 3 năm sau đó.

21. Người sống sót cuối cùng của vụ chìm tàu là Millvina Dean. Bà đã qua đời ngày 31/5/2009, khi xảy ra tai nạn bà mới 2 tháng tuổi.

22. Tảng băng trôi được phát hiện lúc 23h40 ngày 14/4/1912. Frederick Fleet, người phát hiện ra đã hét lên: “Băng trôi! Ở ngay phía trước!”. Fleet đã sống sót sau thảm họa và là người quan sát trên tàu RMS Oceanic những năm đôi mươi trước khi tham gia Thế chiến II. Sau này, năm 2012, những kẻ nghịch ngợm đã đặt lên mộ ông một chiếc ống nhòm với dòng chữ “Xin lỗi vì tới trễ 100 năm”.

23. Tảng băng trôi cao khoảng 100 feet và đến từ một dòng sông băng ở Greenland.

24. Chỉ mất 37 giây từ lúc người ta nhìn thấy tảng băng cho đến lúc va chạm xảy ra.

25. Thuyền phó William McMaster Murdoch đã ra lệnh cho tàu quay đầu nhưng nó quá lớn để làm điều này. Có ý kiến cho rằng con tàu có thể sẽ không bị chìm nếu nó đâm thẳng vào tảng băng. Murdoch đã chìm cùng con tàu. Một đài tưởng niệm ông được xây dựng tại quê nhà Dalbeattie Kirkcudbrightshire, Scotland.

26. Edward Smith, thuyền trưởng cũng đã chìm cùng con tàu. Những lời cuối cùng của ông: “Các chàng trai, các bạn đã thực hiện nhiệm vụ của mình và làm rất tốt. Tôi không yêu cầu gì hơn nữa”. Một bức tượng của ông cũng được xây dựng tại Lichfield, Staffordshire.

27. Con tàu đã nhận được 6 cảnh báo về các tảng băng trôi trong suốt cuộc hành trình.

28. Một mũi khoan cứu sinh dự kiến được thực hiện vào ngày 14/4 nhưng sau đó bị hủy mà không rõ lý do.

29. Con tàu vỡ làm đôi vào lúc 2h20 ngày 15/4 và bị chìm đem theo tất cả những hành khách còn lại vào đại dương. Nhiệt độ lúc ấy là -2 0 C và có rất ít người có thể sống sót sau 15 phút trong nước, khoảng 1% đã chết trong vòng 2 phút do sốc lạnh.

30. Charles Joughin, thợ làm bánh trên tàu đã rơi xuống nước trong vòng 2h nhưng vẫn sống sót. Ông cho biết mình không thấy lạnh do uống nhiều rượu whisky.

31. Có 26 cặp đôi trên tàu là vợ chồng mới cưới đang đi nghỉ tuần trăng mật.

32. Các nhạc công đã chơi nhạc trong vòng 2h5 phút lúc tàu chìm.

33. SS California bị chỉ trích khi bỏ qua các tín hiệu cầu cứu của Titanic. Sau đó, cô đã tự tử với một tàu ngầm của Đức.

34. Tàu RMS Carpathia đã đến hiện trường lúc 4h sáng để đưa những người sống sót tới New York. Khoảng 40.000 người đã đón họ tại Pier 54.

35. Chỉ có 306 thi thể được tìm thấy. Những người chết được đưa tới Halifax, Nova Scotia. Bảo tàng Hàng hải đã dành một phần riêng để trưng bày những gì thu lại được từ xác tàu.

36. Xác tàu Titanic được phát hiện vào năm 1985 và nằm cách bờ biển Newfoundland khoảng 370 dặm, ở độ sâu 12.500 feet.

37. Mũi tàu đã đâm sâu vào đáy biển 18 mét.

38. Hàng chục bộ phim tài liệu về thảm họa này đã được thực hiện. Gây tranh cãi nhất là bộ phim được Joseph Goebbels ủy quyền năm 1943.

39. Năm 1997, James Cameron đã làm bộ phim thành công nhất về thảm họa này, thu về hơn 2 tỷ USD và giành được 11 giải Oscar.

40. Bài hát chính của bộ phim – My heart will go on của Celine Dion là single bán chạy nhất năm 1998 và đã được nhiều ca sĩ khác cover lại.

Bảo Linh (Theo Telegraph)

Tìm Hiểu 10 Sự Thật Thú Vị Của Hệ Thống Chữ Hán (Kanji)

1.Nguồn gốc của chữ Kanji

Chữ Kanji (chữ Hán) có nguồn gốc từ Trung Quốc, sau đó được du nhập và phổ biến vào cách nước Nhật Bản từ thế kỷ thứ V, Hàn Quốc và Việt Nam cùng với một số nước lân cận khác. Vào thời kỳ đó, Nhật Bản cổ đại chưa có chữ viết riếng, nên người Nhật đã sử dụng toàn bộ hệ thống chữ Hán này để ghi lại tiếng nói của mình. Đây cũng được xem như là sự khởi đầu cho sự ra đời của hệ thống chữ Hán ngày nay của tiếng Nhật.

2.Một trong ba chữ viết chính của hệ thống Nhật Bản

Đối với những bạn đang học hoặc yêu thích tiếng Nhật đều biết hệ thống chữ viết tiếng Nhật có ba hệ thống chữ viết chính bao gồm: chữ mềm – Hiragana, chữ cứng – Katakana và chữ Hán – Kanji. Hiện nay, chữ Hán – Kanji là kiểu chữ được sử dụng nhiều nhất trong tiếng Nhật, bên cạnh hệ thống chữ mền – Hiragana.

3.Một số chữ hán có nhiều hơn một cách đọc

Chữ Hán (Kanji)là ngôn ngữ được dùng để ghi lại phát âm, mỗi ký tự thông thường đều có những cách đọc riêng. Thế nhưng, một số chữ Hán có nhiều hơn một cách đọc. Chữ Hán có cách phát âm đa dạng theo từng tình huống khác nhau hoặc với ý nghĩa độc lập. Có hai cách để đọc chữ Kanji: đọc theo âm Kunyomi -訓読み: âm Nhật hoặc đọc theo âm Onyomi -音読み: âm Hán Nhật.

Chữ Hán (Kanji) có nhiều cách đọc

4.Chữ Hán và Hiragana là hệ thống chứ phổ biến Nhật Bản hiện nay

Trong một câu tiếng Nhật, thông thường sẽ bao gồm chữ Hiragana và chữ Hán, đôi khi còn có chữ Katakana. Các bạn đang học tiếng Nhật với mong muốn đi du học Nhật Bản nên chú ý điều này. Đa phần người Nhật thường dùng những câu nói có chữ Hán và chữ Hiragana. Đây là hai hệ thống chữ phỗ biến nhất Nhật Bản hiện nay.

5.Kokuji là chữ hán do Nhật Bản sáng tạo nên

Kokuji (国字) – chữ Hán riêng của người Nhật và hầu hết được được đọc theo âm Onyomi -音読み: âm Hán Nhật. Ví dụ như: Touge (峠) – nghĩa là đỉnh đèo, cao trào; Hatake (畑) – nghĩa là ruộng; hoặc Tsuji (辻) – nghĩa là Ngã tư đường là một vài kiểu chữ Kokuji (国字).

6.Kakijiyun là trình tự viết một chứ Hán

Kakijiyun (書き順) – hay còn được gọi là Hitsujyun (筆順): thứ tự viết. Hầu hết chính phủ Nhật Bản quy định đối với trình tự viết chữ Hán Kakijiyun, nhưng cũng có một số ngoại lệ. Thông thường, các trẻ em ở các trường học Nhật Bản bậc tiểu học sẽ có sách vở luyện tập viết chứ Hán (Kanji) theo đúng trình tự Kakijiyun (書き順).

Kakijiyun – trình tự viết tiếng Hán

7.Shin-jitai là những chữ Hán giản thể được viết đơn giản

Shin-jitai (新字体): Tân tự thể – là kiểu chữ Hán giản thể được viết một cách đơn giản được chính phủ Nhật đưa ra sau thế chiến thứ hai. Đặc biệt, trong hệ thống chữ Hán (Kanji) giản thể Shin-jitai (新字体), một vài chữ Hán đã bị biến mất khỏi hệ thống ngôn ngữ tiếng Nhật.

8.Furigana – chữ Hiragana được ghi để diễn tả cách đọc chữ Hán

Trong hệ thống chữ viết của Nhật Bản, một vài chữ Hán rất ít khi được sử dụng và rất khó đọc, nhất là đói với những bạn đang hoặc sắp học tiếng Nhật. Vì vậy, Furigana (ふりがな) là loại chữ được ghi bên phải hoặc trên đầu của những ký tự tiếng Hán (Kanji) để giúp người đọc hiểu được cách phát âm của ký tự tiếng Hán đó. Cách hiển thị này còn được gọi là Rub (iルビ).

9.Okurigana là một phần chữ hán được viết bằng Hiragana

Okurigana ((送り仮名) là các hậu tố, các ký tự đi kèm sau các từ tiếng Hán (Kanji), thường là được thực hiện chức năng ngữ pháp, hoặc biểu thị loại từ như: động từ, trạng từ, hoặc tính từ cho từ tiếng Hán đó.Ví dụ như: Omatsuri (お祭り) có nghĩa là lễ hội, được ghép bởi chữ Okurigana là chữ Hiragane (り) đứng phía sau chữ Hán 祭.

10.Shodo – Nghệ thuật thư đạo

Shodo (書道) – nghệ thuật thư đạo – nghệ thuật viết chữ Hán lên giấy Washi bằng mực tàu. Là một nghệ thuật viết chữ được du nhập từ Trung Quốc vào Nhật Bản. Nghệ thuật thư đạo Shodo (書道) còn được biết với tên gọi là nghệ thuật viết thư pháp, được dạy như một môn học tại các trường học Nhật Bản tiểu học và trưng học cơ sở, phổ thông. Những người chuyên viết tư đạo được biết đến là những Shodouka(書道家). Thư đạo, còn được xem như là một nét đẹp văn hóa Nhật Bản truyền thóng, trở thành một bộ môn nghệ thuật tinh thần đối với người Nhật Bản.

nghệ thuật thư đạo Nhật Bản – Shodo

Tổng kết

Những Điều Thú Vị Về Bói Bài Oracle

Chia theo mục đích sử dụng sẽ có 2 loại bài Oracle cơ bản: Oracle cổ và Oracle hiện đại. Bài Oracle cổ thường mang hướng tiên tri, tìm hiểu các vấn đề tương lai. Còn Oracle hiện đại sẽ chia thành hai nhánh: Truyền cảm hứng và đưa ra định hướng. Khá giống với bói bài Tealeaf.

Cách đọc giải bói bài Oracle về cơ bản cũng tương tự như nhưng sẽ không theo một khuôn mẫu hay công thức nào cả. Người giải bói sẽ tập chung vào câu hỏi trước khi xào bài, sau đó rút một lá bài bất kỳ để trả lời cho một câu hỏi (có thể rút thêm một vài lá nữa để sáng tỏ câu trả lời hơn). Trong bói bài Oracle, số lượng lá cho mỗi trải bài tùy thuộc vào từng người giải, có thể là 3 lá đại diện quá khứ – hiện tại – tương lai, hoặc rút tận 12 lá cho một trải bài. Vì bói bài Oracle vô cùng tự do nên người giải bói sẽ được kích thích sáng tạo và phát triển theo ý thích của bản thân.

Những điều thú vị xoay quanh bói bài Oracle

Bói bài Oracle bạn sẽ nhận được những thông điệp nhanh chóng, đơn giản và dễ hiểu. Thông điệp từ mỗi lá bài luôn đánh thẳng vào vấn đề trọng tâm, ít lan man và dễ hiểu, dễ giải nghĩa. Đáp án của các lần bói bài Oracle luôn xoay quanh cuộc sống hiện tại xung quanh bạn, cho bạn biết bạn phải làm gì và những hướng đi rõ ràng. Trái ngược với nó bói bài Lenormand thường có tầng tầng lớp lớp ý nghĩa và cần giải bài lâu, phức tạp hơn.

Nói chung, bói bài Oracle không chỉ giúp bạn tìm hướng đi cho chính mình, mà còn mang lại những năng lượng tích cực, nguồn cảm hứng cho bạn. Vì thế nếu bạn yêu thích những bộ môn huyền học thì nên sắm cho mình một bộ bài Oracle. Nếu như bạn đang cần những thông điệp tích cực cho cuộc sống, bạn có thể tìm đến những chuyên gia bói bài Oracle luôn sẵn sàng tại

Bạn đang đọc nội dung bài viết Mạn Đàm Về Sự Thú Vị Của Hội Họa Tả Thực trên website Techcombanktower.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!